"Sao hai đứa thế này?" Sở Dung, người duy nhất tươi tỉnh, hỏi: "Tối qua Niên Niên và Tiểu Ngư ngủ ở lầu hai à?" Phó Niên và Phó Dư ngáp dài, lân lượt đáp lại giữa những cái ngáp: Vâng. "Tại sao không lên lâu ba ngủ cùng ba mẹ?" Sở Dung đỡ đầu Phó Dư khi đâu cậu bé suýt chút nữa chạm vào bát cháo. Phó Niên nhai bánh mì với vẻ mặt mệt mỏi, tiếng nhai nghe rất vui tai. "Vì đã quá muộn." Cậu bé giải thích: "Sợ làm phiên giấc ngủ của hai người."

'A?" Sở Dung tưởng tượng ra cảnh hai đứa trẻ đứng do dự trước cửa phòng, rôi cuối cùng "lẻ loi cô độc" tự đi ngủ, không khỏi cảm thấy thương xót: "Thật tội nghiệp."

Phó Niên nhìn Sở Dung bằng ánh mắt khó hiểu: "Sao lại thế?"

Ngoài việc đêm qua không ngủ ngon, thật ra cũng không có gì quá đáng thương. Khi Phó Dư quả quyết mình có thể ngủ riêng! Lúc đó Phó Niên đã âm thâm lo lắng, không ngờ phản ứng tối hôm qua của Phó Dư đã chứng minh cậu cũng không phải là lo lắng không có căn cứ.

Đúng nửa đêm, Phó Dư tỉnh giấc, muốn tìm mẹ. Phó Niên dỗ dành cậu bé cả nửa ngày, Phó Dư cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý không lên tìm mẹ nữa nhưng cậu bé cũng không ngủ được, cứ thỉnh thoảng lại nói mình sợ, rồi lúc thì nói mình lạnh, lúc thì lại than nóng, khiến Phó Niên phải tốn rất nhiều công sức. Thường ngày Phó Niên, Phó Dư và Sở Dung đã xem rất nhiều phim kinh dị, Phó Dư xem không hiểu nên không có phản ứng gì nhưng Phó Niên thì khác, dỗ Phó Dư ngủ xong, trong phòng chỉ còn lại một mình cậu tỉnh táo, không gian tối đen như mực khiến Phó Niên có chút hoảng sợ, lại thêm Phó Dư chỉ là một cục bông nhỏ còn yếu đuối hơn cả cậu, không thể cho cậu chút cảm giác an toàn nào, Phó Niên cả đêm đều không ngủ được.

Sáng hôm sau, hai đứa trẻ thiếu ngủ trâm trọng ngồi bên bàn ăn, nhìn có vẻ mệt mỏi, Sở Dung thấy chúng khó khăn trong việc ăn uống, đề nghị: "Hay là các con vê phòng ngủ tiếp đi, không đói thì cứ ăn sau.

Phó Niên và Phó Dư như được giải thoát, nhanh chóng rời bàn ăn, trở lại phòng để ngủ bù.

Chỉ còn một mình Sở Dung ngôi ăn sáng, cô cảm thấy có chút cô đơn, cũng chẳng còn ngon miệng, liên đem phân sủi cảo chưa ăn hết bỏ vào tủ lạnh. Mở tủ lạnh ra, Sở Dung chợt thấy bên trong có một cốc sữa lắc dâu tây lớn màu hồng, mắt cô sáng lên, đã quên mất món này rồi, may mà vừa rồi ăn không nhiều, có thể uống hết cốc này.

Sở Dung thích thú thưởng thức cốc sữa lắc dâu tây mát lạnh, phát ra tiếng hừ hừ khoan khoái.

Khi Sở Dung uống hết sữa lắc, Phó Như Hối cũng xuống lầu. Trên mũi anh còn đeo một chiếc kính mỏng, khiến anh trông có vẻ lịch sự hơn.

"Ồ, anh bị cận à?" Sở Dung lần đầu tiên thấy anh đeo kính, tỏ ra tò mò.

Phó Như Hối mỉm cười: "Đây là kính chống ánh sáng xanh."

"Ồ" Sở Dung nhìn anh vài lần: "Thực ra anh đeo kính trông cũng khá đẹp trai đấy."

Phó Như Hối đáp: "Vậy anh đi mua một cái nhé?” "Hay là thôi." Sở Dung cười nhạt: "Anh không cần đeo kính cận mà.

Phó Như Hối nhún vai: "Có thể mua một cái không độ.

"Tùy anh." Sở Dung không ngờ người đàn ông này lại có chút tự ti, cô chỉ khen anh đeo kính đẹp trai, anh còn định đi mua một cái kính đeo, thật là biết cách làm khó mình.

"À đúng rồi, gameshow của em sắp bắt đầu" Phó Như Hối xuống lầu cũng để thông báo với Sở Dung: "Dự kiến vào thứ Sáu, lần này nội dung gameshow quay chủ yếu ở trong nhà, cảnh quay ngoài trời sẽ không rời khỏi thành phố."

Nhờ Phó Như Hối nhắc nhở, Sở Dung mới nhận ra rằng anh đã giúp cô đi cửa sau tham gia gameshow này. Nghe anh giải thích, Sở Dung thấy thú vị: "Nghe những yêu cầu này sao mà giống như anh thêm vào vậy, Tổng Giám đốc Phó? Anh đã đầu tư bao nhiêu tiên cho người ta vậy? Chương trình này thực sự là theo ý muốn của Phó Như Hối, thời gian quay chỉ có hai ngày một đêm, gần như không có cảnh quay ngoại ô, với lại còn không được rời khỏi thành phố này. Chỉ cần nghe ba điều kiện này, Sở Dung đã đoán được răng đây là lời yêu cầu của Phó Như Hối.

0.98097 sec| 2411.797 kb